Về thăm vùng cuối Tây Ninh
Trám Cát Phước Chỉ thắm tình quê hương
Chiều chiều chim vịt trên nương
Hoàng hôn buông thả trãi sương hạt mầm
Tiếng khua lách cách mái dầm
Theo kênh rạch nhỏ ta thăm cánh đồng
Câu Mương Đào cặp ven sông
Bờ bao chống lũ ngăn dòng nước ương
Miên man Vàm Cỏ yêu thương
Ấm no hạnh phúc ruộng vườn thêm xanh
Thắm tươi cây trái trĩu cành
Tấc đất Tràm cát quê anh tấc vàng
Đò đưa Phước Chỉ Lộc Giang
Nông thôn muôn lối điện quang rực hồng
Rách Me con nước xuôi dòng
Ơn xưa ta nhớ thần Nông đình làng
Nông trường Tràm Cát ca vang
Dưới thuyền trên lộ khang trang đẹp giàu
Người người xiết chặt tay nhau
Tràm Cát mãi mãi ngạt ngào hương quê
TN
Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013
Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013
VỀ THĂM QUÊ NGOẠI
THANH NHÀN
Mùa xuân này, anh cùng em về thăm ngoại
Chiều quê hương nhộn nhịp đón xuân sang
Thôn nhỏ vào xuân tha thiết dịu dàng
Bao kỷ niệm nhạt nhòa...trong ký ức
Mỗi độ xuân về ngoại ngồi thao thức
Mừng cháu con vui xum họp một nhà
Vườn cau nương trầu xanh ngắt quê ta
Bờ giậu lũy tre chiều xuân duyên dáng quá
Thương giọng ngoại hiền lành đến lạ
Nhớ lúc xưa theo ngoại hái rau
Cái lưng còng uốn vòm trời xanh quá
Nuôi cháu con bằng lời ru ngọt ngào
Ngoại bảo anh nhóm bếp quê trìu mến
Nấu bánh chưng để cúng ông bà
Đón giao thừa vẫn ngạt ngào hương nến
Mức bí thèo lèo... cùng câu hát bay xa...
Những trẻ thơ vui tung tăng ngoài ngỏ
Tiếng reo hò rộn rã đón mừng xuân
Về thăm quê quá đổi vui mừng
Nhớ biết mấy một thời thơ ấu.
TN
Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013
MỪNG ĐẢNG MỪNG XUÂN
THANH NHÀN
Xuân đi xuân đến dịu dàng !
Xuân về trên cõi nhân gian với
người !
Hoa xuân khoe sắc thắm tươi !
Người xuân hoà nhịp, tiếng cười
đồng giao
Dẫu đi xa xứ nơi nào !
Nhâm Thìn tết đến, nôn nao trong
lòng !
Về nguồn gợi nhớ tổ tông !
Ông bà cha mẹ, con Hồng cháu Tiên
!
Mừng xuân mừng Đảng ba miền !
Nam Trung Bắc, cũng gắn liền mến
thương !
Xuân về thăm lại chiến trường !
Chiến khu D đó, vấn vương ân
tình !
Trải qua bao cuộc chiến chinh
Nhớ người nằm xuống hy sinh cho
đời !
Mừng xuân mừng Đảng ai ơi !
Nước nhà thống nhất muôn đời
Việt Nam.
TT
MÙA NƯỚC NỔI SÔNG VÀM
THANH NHÀN
Năm nay mùa nước nổi
Gợi nhớ mấy năm qua…
Bụi mua vẫn là đà
Oằn oại cây trút lá
Ngó nhìn mây nước lâng lâng …
Mà nghe như đã đến gần nguời thương
Sóng ơi sóng vỗ nước ương
Xuồng trôi lờ lững đêm sương u hoài
Theo mùa nước nổi năm nay
Ta đi đi mãi nhớ hoài dáng xưa !
Bóng ai thấp thoáng trăng thưa
Một đêm lạnh lẽo ai đưa ta về ?
Xa xa mây nước với chim trời
Thuyền lướt sông Vàm bóng nguyệt khơi
Hoa tím dạt dào trôi cuối nẻo
Về đâu lữ khách thấm sương rơi …
TN
TIẾNG VẠC ĂN ĐÊM
THANH NHÀN
Đâu đây tiếng vạc ăn đêm
Kêu nghe nức nở… nỗi niềm trách ai
?
Cớ sao… mình thức đêm dài ?
Người ta đi ngủ mình chày kiếm ăn
?
Lấy gì đổi chữ công bằng
Làm thân con vạc nhọc nhằn đêm
thâu
Bình minh rồi trở về đâu ?
Suốt đời con vạc trĩu sầu thế gian
Làm người sao quá phũ phàng
Cơ hàn tránh né, giàu sang kết
bằng.
Diệc, cò, bạn vạc phải chăng ?
Cuối cùng cũng phải bắt săn một
một mình
Ở đời lắm chuyện bất bình
Thượng cầm cũng thế chữ tình cũng
đau
Nền trời ánh chớp mưa rào
Vạc theo tia sáng lượn chao đảo
mồi
Can chi thế sự cho tôi
Thương thân con vạc đứng ngồi
không yên.
CÁNH BÈO
THANH NHÀN
Thân em như thể cánh bèo…
Mặc cho giông bão gieo neo xá gì …
Anh ơi, nói nữa làm chi !
Đời em,
không thể sánh bì cùng ai !
Làm thân con gái đắng cay
Thôi đành chấp nhận, trách ai bây
giờ
Lỡ rồi…
số phận bơ vơ
Xin đừng luyến tiếc,
đừng chờ nghe anh !
Tình mình sao quá mong manh
Hồng nhan phận bạc cũng đành vậy
thôi !
Xin đừng,
bắc lại nhịp cầu…
Đời em đã lỡ bể dâu lâu rồi
Cũng đành như cánh bèo trôi …
Theo dòng nước lũ chơi vơi dặm
trường
Còn đâu,
bờ bến yêu đương ?
Làm sao nhặt
được tình thương mà nhờ ! TN
NHỮNG NHÀ THƠ ĐI TRONG GIÓ
THANH
NHÀN
Bài thơ “Không đề”, là một trong những bài thơ
cuối đời của Bác:
“Đã lâu không làm bài thơ nào
Nay lại thử làm xem ra sao
Lục khắp giấy tờ vần chẳng thấy
Bỗng nghe vần thắng vút lên cao.”
Vâng ! Nếu thi sĩ chỉ ngồi trong bàn viết,
lục đống tài liệu cũ, thì thơ không thể “ vút lên cao” được. Theo tôi, nhà thơ
muốn thực sự vươn lên thì phải thậm nhập vào đời, phải đứng giữa sóng gió của cuộc
đời...phải là người thấu hiểu nghìn đời mới viết ra được những câu thơ nghìn
đời...
Rạng sáng tinh sương, bỗng dưng tôi nhớ về
những nhà thơ đi trong gió. Có thể nói, thơ cũng vượt qua mấy chặng trùng dương,
qua bao thử thách gian khó mà thành. Nhà thơ cũng vậy, lao mình trong gió mới
có thể viết ra những bài thơ tuyệt bút. Và, gió cũng nhìn thấy nhà thơ.
Nhà thơ Trần Hoàng Vy đã từng viết:
Ngồi buồn gõ phím vui chơi
Tạp văn mấy khúc lựa lời văn
chương
Gom góp chuyện ở bên đường
Chép khoe bè bạn ở phường văn thơ
Phải nói bài thơ rất ngắn nhưng gió
vẫn bay xa, nhà thơ THV về đất Tây Ninh sống và làm việc mấy chục năm qua, từng
trãi với gió. Đọc “Cầm nhặt tri âm” đoạn văn viết về quê hương Phước Chỉ “ Từ
rạch me ra sông Vàm cỏ” tìm hiểu đình làng Phước Chỉ rất sâu sắc cũng là vùng
cuối của Tây Ninh. Nơi này, tôi sinh sống và lớn lên, vậy mà chưa có một câu
thơ nào viết về quê hương mình. Phải chăng, mình chưa được đi trong gió, chưa
được tận hưởng cái không khí thực sự của rạch me, đình làng Phước Chỉ...Và vì
thế cũng không thể có một cảm hứng nào.... Nhà thơ THV đã nhiều năm kinh nghiệm
và bằng tài hoa mới viết lên những câu thơ, bài bài văn như thế. Cũng phải nói
rằng, tôi, thực sự tâm phục khẩu phục khi đọc mấy dòng này:
Tôi về,
Gặp lại bếp quê,
Đơn sơ củi nỏ,
Bộn bề nồi niêu.
Đời bà, đời mẹ…
Chắc chiu.
Sớm hôm giữ lửa
Trưa, chiều, khói thơm.
Để canh ngọt,
Để dẻo cơm…
Để xa chạnh nhớ,
Củi rơm,
Bếp nghèo.
(TRẦN HOÀNG VY)
Và còn nhiều tập thơ nữa. Ai ai
cũng mến mộ và biết đến.
Nhà văn Nguyễn Đức Thiện nếu không đi
trong gió sao được câu thơ xuất thần yêu quý nhất, như thế này:
Ta xé thân ta thành trăm mảnh.
Ném vào đời cho trọn kiếp lang
thang.
Có lẽ hai câu thơ này cũng đang bay đến tận
miền xa xôi. Ai cũng biết đến, cũng thường nhắc nhở đến nhà thơ Nguyễn Đức
Thiện ở Tây Ninh ta. Nhà thơ đã nhờ gió mà bay từ Miền Bắc xa xôi...vào tận Tây
Ninh nằng gió này mà làm quê hương thứ hai. Cái gì ? Nếu không phải là tình
người ? Chúng tôi đã hai lần đi thăm,
vẫn chưa nói hết lời cảm mến...Nhà thơ có một sức hút kỳ lạ...
“Đường tim” tập thơ của nhà thơ Nguyễn Văn Tài nói đến chữ “Tâm” ý nghiã
vô cùng. Nhà thơ tìm hiểu về luật nhân qủa nên nhà thơ sống rất giản dị bình
thường với xã hội theo từng lớp con người, nhà thơ không địa vị nhưng nhà thơ
cũng nhiều năm bon chen với gió nên viết về lá tàu bay:
Diệu kỳ sao đất Tây Ninh
Lá rau cây cỏ cũng tình núi non
Thơ Nguyễn Văn Tài rất êm ả, lá tàu bay
diệu kỳ cuả hương núi mà tôi có dùng đến một lần nấu canh rất ngon nhà thơ
Nguyễn Văn Tài thường ca ngợi quê hương và nơi tôn nghiêm quang cảnh tình yêu
và cuộc sống gia đình, có lẽ nhà thơ đi suốt đoạn đường dài của gió, trong bốn
mùa cũng hiều theo từng cơn gió và từng nhịp điệu con tim của chính mình, phát
hiện ra những mới mẻ trên quê hương. Và đây, tâm sự của anh:
Đời đưa ta lên
Đời đưa ta xuống.
Vâng gió đấy, cứ thổi, nhưng nhà
thơ vẫn cứ:
“...Hỏng rồi ! chiến mã già nua…
Tình xưa ơi, tiếc thầm chưa trọn
tình
Gương đêm mờ ảo bóng hình
Ta nhìn ta- phải ta nhìn ta chăng
?
Mịt mờ sương khói phù vân
Ta phiêu diêu giữa một lần thấy
ta...”
( Viết lúc soi gương)
Dù chỉ một lần thấy ta, nhưng
cũng đủ biết mình là ai trong cuộc đời này.
Nhắc đến nhà thơ di trong gió,
cũng không quên bài “Huơng núi” của nhà thơ Nguyệt Quế, cũng lướt gió chạm mây.
Viết bài thơ này, nhà thơ cũng thấy gì trong gió ? Là hương núi đó ! Là hương
tình đó ! Những điều thật thân thiết, gần gũi và đậm chất người xiết bao...Câu
lạc bộ thơ Bình thạnh ngưởng mộ vô cùng ! Nhà thơ Nguyệt Quế trãi qua bao nhiêu
năm đất Tây Ninh mà gió thoảng:
Em cong mài nguyệt sơ khai
Hư không vắt mảnh hình hài tinh
khôi
(Tập thơ
Trăng ngân)
Gió bay đi thật xa vời vợi trên đất
Tây Ninh. Và không chừng có một ai đó đả trúng gió này mà cảm cả đời. Thơ chị
luôn mượt mà êm diệu. Cũng có lẽ nhà thơ đi trong gió, cảm nhận nhiều cơn gió
lạ lẫm. nên hoàn thành tập thơ “ Trăng ngân” để tặng đời.
Nhớ nhà thơ Kha Ly Chàm quá !
Bài “ Hoa lăng kính”:
Làn gió sao bay qua được
Vây mà nhà thơ KhaLy Chàm dùng
trí tuệ gửi gió, gió bay qua thẳng vào lăng kính nhà thơ viết nhiều đoạn văn
rất tuyệt vời. Nhà thơ KhaLy Chàm cũng từng đi trong gió có khi thấy gió cũng
thôi bay, có khi thấy gió làm bão... Nhà thơ từng đi những vùng trởi xa lạ. Nhã
ý với gió tạo thành thơ đem về quê hương mình. Cái hay nhất của thơ không phải
chỉ là cái máy chụp thực tế, chụp tình cảm mà là sự khúc xạ tuyệt vời. Thơ
KhaLy Chàm luôn khúc xạ cuộc đời mà thành. Một văn phong kỳ lạ, khiến người ta
đọc một lần thì khó hiểu, hai lần thì chưa hiểu, ba bốn lần thì mới hiều và năm
bảy lần thì không thể nào quên. Nhà thơ còn nhiều bài thơ tức cười. Mỗi lần gặp
gỡ, nhà thơ KhaLy Chàm đọc thơ là cười nôn ruột. Nhà thơ đã để lại niềm vui lớn
cho CLB thơ Bình Thạnh rất nhiều trong tháng ngày qua.
Còn một nhà thơ trẻ nữa là Hạ Vy Phong một
nhà thơ tánh tình thuần hậu mến thương với “Chút tình gửi gió: một phong cách
mới. Trong bài thơ “Phố núi”, nếu nhà thơ không lẫn lộn với gió làm sao biết
được gió giao hoà ? Chút tình gửi gió giờ này cũng ngân vang đi ...ngọt ngào, sâu
sắc vào lòng tuổi trẻ và tình yêu lứa đôi... Còn nhiều bài thơ phù hợp với
thanh thiếu niên, nhất là mấy đứa cháu ở hàng xóm mến mộ nhà thơ Hạ Vy Phong
rất nhiều. Thật là:“ Hậu sanh khả quý” Một nhà thơ rất trẻ, rất hứa hẹn trong
tương lai của đất Tây Ninh. Nếu người yêu thơ không bỏ qua, “Chút tình gửi gió”
Hạ Vy Phong sẽ chứng minh mình hoà trong gió thế nào....
Còn Câu lạc bộ thơ Bình Thạnh ư ! Hứ ! Các anh chị chỉ mới bắt đầu vào
gió thôi ! Ngày mai thôi ! Vâng ! Chỉ ngày thôi cũng sẽ có người lãng mạn cả
gió, cả mây, cả cuộc đời này....
Buổi sáng, ngồi uống trà, nhìn ra ngoài,
những cơn gió cứ bay đi ù ù...Tôi mĩm cười...rồi mặc thêm áo vào để không khéo
những cơn gió đó cứ tuôn ào ạt vào... tôi thì cảm chết.
Bình Thạnh ngày 20/09/2012
TN
RỪNG THU THAY LÁ
Rừng thu thay lá chiều buông
Sao nghe…
gợi nhớ sầu thương cuộc tình
Phải chăng
nửa mảnh đời mình
Nhớ nhau,
Nhớ nhau,
chỉ nhớ bóng hình năm nao !
Pha sương tóc đã nhạt màu
Lá thu lác đác…
lòng sao cứ buồn
Ngoài trời chớp bể mưa nguồn
Tình ta vỡ vụn… ngàn muôn nỗi
sầu
Cuộc tình rồi sẽ về đâu
Có còn nhớ đến tình đầu
không em ?
Thu buồn lá rụng bên rèm
Vở trang nhật ký ta xem thuở
nào
Dẫu tình cứ xót xa đau
Ta đi đi mãi…
kiếp nào yêu nhau ?
Rừng thu thay lá dạt dào
Em về bên ấy tình trao đậm đà
Em giờ là của người ta
Còn đâu nửa bản tình ca cuối
đời ?
Anh nhìn theo chiếc lá rơi…
Khi thu thay lá…
buồn ơi là buồn !
TN
LŨ VỀ ĐỒNG THÁP
THANH NHÀN
Tôi về quê Đồng Tháp
Nước lũ cuốn dân đầy
Nước xoáy trào như thác
Cuồn cuộn ...cả lòng tôi
Bến đò ngang chật nứt
Người hối hả thật đông
Chung tay ngăn dòng nước
Lũ cứ tràn mênh mông...
Bờ bao vỡ tan tành....
Nước ngập tràn lai láng
Lúa chìm rong rêu bám
Cá mặc tình bơi rong
Đồng Tháp... Đồng Tháp ơi !
Sống cùng... sống cùng lũ
Bập bềnh... bập bềnh trôi
Mây giăng ...mây giăng phủ
Tôi về quê Đồng Tháp
Mà nghe vấn vương lòng
Nước trắng trời trắng đất
Người thân ơi, còn không ?
TN
THƯƠNG VỀ MIỀN TÂY
THANH NHÀN 2011
Đêm nghe sương rơi thắm lạnh
Gió thu thoang thoảng đâu đây
Như một chút gì vương vấn…
Thao thức nhớ về miền tây
Lúa vàng bông, ôi, bát ngát !
Sắp thu hoạch để giao mùa…
Nước về tràn đồng lũ lụt
Đau lòng người mẹ sớm trưa !
Miền tây, tôi thân yêu nhất
Giữa khoảng trời xanh biếc xanh
Trận bão mấy lần chia cắt
Tình em thắm mãi trong anh
Bồng bềnh sóng trôi mặt nước...
Ánh nắng có ấm thêm nhiều ?
Mong manh rồi bao công sức…
Hỡi miền tây, tôi thân yêu !
TN
Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013
VỀ ĐI EM !
VC: Lê Văn Thật
Thơ: Thanh Nhàn “ Về với
cánh tây”
LÝ
CÁI MƠN
Về đi em, vùng
quê yêu dấu
Có bóng tre
xanh, có dòng nước xanh bờ kênh
Tiếng ru ai,
mà tha thiết, vấn vương bồi hồi
Nhìn đàn chim
trắng trời tung bay,
nhớ thương ai, mà
nghe,
nắng hanh vàng
tháp cổ chiều quê.
VỌNG
CỔ
1. Về đi em… về lại cánh tây ngạt
ngào hương lúa. Đàn én chao nghiêng gọi mùa xuân đến, nắng mới lung
linh trên khắp… quê… nhà.
Bình Thạnh quê
anh tha thiết đậm đà.
Về đi em, vùng
quê biên giới, để hiểu một thời gian
khổ lầm than
Anh
nông dân nghèo khai phá bưng hoang, cô gái nhỏ thắm mồ hôi trên từng
thửa ruộng.
Nắng bụi mưa lầy vất vả gian nan, nhưng
vẫn tươi cười cùng dựng xây đất nước.
2. Em sẽ thấy ngày
nay quê hương anh đổi mới, đi giữa đường hoa, ai hát khúc… ân …tình
Những chiếc
áo bà ba duyên dáng quê mình
Anh sẽ đưa em
về thăm tháp cổ, thăm cánh đồng vàng Bình Phú ngút ngàn xanh.
Khu chợ mới
đẹp giàu, ánh điện sáng lung linh, những dãy phố kiêu sa vươn mình
cùng đất nước.
Em sẽ thấy người
dân quê hiền lành chân chất, yêu cuộc đời trong mỗi bước đi lên.
NGÂM THƠ
Về đi em chiều
quê hương lộng gió
Nghe mẹ hiền
cất tiếng hát ầu ơ…
Hoa đồng nội
ngọt ngào hương cỏ lạ
Say ân tình và
đẹp những vần thơ
VỌNG CỔ
5. Về đi em cho
ấm thêm tình quê hương xứ sở, có tình anh luôn tha thiết…mong …chờ.
Mình đã quen
nhau trong tiếng hát câu hò
Kỷ niệm ngày
nào chắc em còn nhớ, ta đưa nhau về trên đất mẹ Tây Ninh.
Ngắm dòng kinh
hiền hòa soi bóng lung linh, say đỉnh núi Bà Đen chiều mây phủ.
Rừng cao su ru
mình trong khúc hát, tóc em bay vương vấn cả mây trời.
6. Hò ơ….ai về
đất Trảng cánh tây
Quê hương ta đó
ngát đầy trời xuân
Về đi em để thấy đời tươi sáng, cho
mảnh đất này thêm một người thương.
Yêu làm sao tiếng hát quê hương, đem
sức trẻ dựng xây đời hạnh phúc.
Đường tương lai còn rạng ngời
phía trước, anh sẽ cùng em đi xây dựng quê nhà.
Đất trời Bình Thạnh quê ta
Mênh mông ruộng lúa, bao la nghĩa tình
Em về, cho đất thêm xinh
Cho mai bên trúc cho mình bên nhau
HẾT
TÂY NINH ĐẤT MẸ TA ƠI !
Thơ Phú Nhuận
VC: Thanh Nhàn
VĂN THIÊN TƯỜNG -
LỚP DỰNG 3 CÂU
Đất mẹ ta…ơi(2)
Sắc nước hương trời(-) Núi sừng sững hiên ngang
Làm cho giặc tan vỡ(-) Giữ
vững đất mẹ thân yêu(1)
Tây Ninh ta sức mạnh vô biên
Toàn dân che chở bao lớp anh
hùng(1)
Ta chiến đấu(-) Bảo vệ quê
hương giàu đẹp (1)
Vì muôn dân nước Việt(-)
Giải phóng quê hương xây dựng
nước non nhà
VỌNG
CỔ
1. Tây Ninh ơi, dáng đứng hiên
ngang góc trời rực sáng. Đồng Khởi Tua Hai chiến thắng…huy…hoàng.
Lịch sử còn ghi đậm nét
bảng…vàng.
Toàn dân ta bắt đầu từ đó,
quyết đứng lên giành độc lập tự do(-). Trung ương cục thật là oanh
liệt, lãnh đạo tài tình nhiều trận đánh vẻ vang. Vàm Cỏ hiền hòa
xuôi chảy miên man, bồi đấp phù sa ngày càng tươi thắm (-)
2. Lòng Hồ đó mắt xanh như
châu ngọc, nước chảy quanh năm cho ruộng lúa xanh….màu
Tây Ninh ơi rất đổi tự… hào.
Đời đời nhớ ơn các anh hùng
liệt sĩ, qua mấy chặng đường gian khổ hôm nay(-). Sống và làm việc
học tập theo gương Bác, xây dựng quê mình phát triển vươn lên. Mẹ anh
hùng góp phần to lớn, nay tuồi già thương nhớ những người con(-)
LÝ CON SÁO
Tây Ninh ơi…đất nước con người
hôm nay.
Quê hương ta tiến tới tương lai
Non sông gấm vóc vững trong
tay
Thanh niên hăng hái lên đường
Tiến lên chốn sa trường(-)
Bảo vệ quê mình, càng thêm tươi
thắm
Cho Tây Ninh hát câu bình yên
Con sông Vàm chở bao chiến
công
Chí làm trai ta phải đi tòng
quân
VỌNG
CỔ
5. Ai có về thăm lại đất Tây
Ninh trăm thương ngàn nhớ. Có dòng sông Vàm xanh thắm, có núi Bà Đen
rực rỡ…muôn…đời.
Núi Cậu hôm nay sáng tỏ
rạng… ngời.
Nhớ năm xưa nơi này chiến
tranh ác liệt, Cách mạng về đánh chiếm nơi đây(-). Giữ từng ngọn rau
tấc đất cho dân, nay trở thành danh lam thắng cảnh. Đất Tây Ninh ta ngày
phồn vinh tươi đẹp, bởi tình quân dân đoàn kết một lòng.
6. Hò ơ….ai về thăn lại Tây
Ninh.
Đất mẹ ta đó, quê mình kính
yêu.
Thương những người nằm xuống
biết bao nhiêu, vì nhân dân ta mà chiến đấu. Cương quyết một lòng với
mảnh đất Tây Ninh. Đem lại ấm no toàn dân hạnh phúc. Đất mẹ Tây Ninh
ngày thêm đổi mới, hương tới tương lai
giàu đẹp quê nhà(-)
Hò… ơ….Rừng xanh vang Tiến
Quân Ca
Trưng ương cục ta đó thật là
vinh quang
Chở che bao lớp anh hùng
Sáng soi muôn thuở núi rừng
Tây Ninh
THANH NHÀN
VỀ VỚI CÁNH TÂY
THANH
NHÀN
( Câu lạc bộ thơ Bình Thạnh)
Về đi em
Về với cánh tây
Quê anh đó thắm đầy tình thơ
mộng
Nhìn đàn chim tung bay trong gió
lộng
Nắng hanh vàng trên đồi tháp
mộng mơ
Về đi em
Cánh tây luống mãi đợi chờ
Én chao lượn mùa đông đầy nắng
ấm
Cánh cò chiều hương quê tình
nồng thắm
Con đê làng tí tách nước chảy
reo
Về đi em
Với cánh tây anh đó !
Lúa vàng bông trãi khắp ruộng
đồng
Giọt mồ hôi đậm thắm má hồng
Trĩu nặng phù sa như dòng sông
Vàm Cỏ
Về đi em
Với cánh tây chiều lộng gió
Nghe mẹ hiền cất tiếng hát ầu
ơ…
Hoa đồng nội ngọt ngào hương
cỏ lạ
Cánh tây thắm tình thôn dã thân
quen…
Về đi em
Quê anh ruộng vườn thơ mộng lắm
Có tình yêu…giữ vẹn mãi câu
thề
Vui cùng anh khúc nhạc tình say
đắm
Trong mắt anh…đang thấy dáng em về…
TN
THÁP CỔ MỘT CHIỀU
Tôi về đây một chiều rưng rưng nắng
Tiếng ve sầu nhập tiếng vế nỉ non
Ngập hồn côi theo vết cũ lối mòn
Bỗng dưng tôi nghe buồn ôi rưng rức
Những dàn chim trên cây cao cổ thụ
Đang lang thang dưới ánh nắng ban chiều
Gợi lại cho tôi chuyện buồn vạn cổ
Cơn bão lòng tràn ngập như giông tố
Lệ dâng mi khi tháp vắng bóng người
Cây lụn tán theo chiều buông lá đổ
Trách ai đây khi lỡ chuyến đò tình ?
Tháo cổ một chiều sáng đứng lung linh
Về thăm lại dấu xưa nay tắt lịm
Hỏi lòng không xóa đi bao kỷ niệm
Cứ âm thầm mãi mãi vấn vương mang...
THANH NHÀN
TẶNG EM CHIẾC QUẠT TRẦM HƯƠNG
- VC: Hồng Ngự
- Thơ: Thanh Nhàn
LÝ CHIM QUYÊN
NỮ: Cây
quạt trầm
Nhìn lâu ai thấy cũng thương
Người vấn vương bao tình
Dù gió sương phong trần
Thơm thơm mãi người ơi
Là anh đã trao em
Ngày tháng bên em hoài
Đời vẫn luôn tươi màu
Cho em nụ cười duyên.
VỌNG
CỔ
1. NỮ: Cầm chiếc quạt trên tay em nghe lòng xao xuyến, anh đã
tặng em buổi trưa kỷ niệm khi anh sắp phải…lên…
đường…
Kỷ niệm bên nhau ngày thơ ấu
chung trường…
NỮ: Rồi buổi trưa hè nắng đổ bên hiên, anh hái lá sen
phe phẩy gió thơm lừng .
Em dỗi hờn đòi mua quạt trầm
hương, anh vội vàng đạp xe lên phố…
2. NAM :
Kỷ niệm ngày nào dễ đâu quên lãng, anh đã trao em chiếc quạt hương trầm…
Cho em ngất ngây trong giấc
ngủ say nồng…
NỮ: Quà nhỏ
đơn sơ em xem như tín vật, tay vụn về vuốt rẻ quạt nghiêng nghiêng(-)
NỮ: Cho
em đắm say đêm dài mộng mị, cùng trải lòng thương nhớ bên nhau…
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG
theo tháng năm vui đùa tuổi
ấu thơ
Rồi xa cách nhau đôi đàng,
Anh lên đường phương trời
xa thẳm
NỮ: Nhìn
quạt trầm nghe nhớ thương
Bước anh đi giữ gìn quê
hương
Dõi theo phương trời, nhớ
thương người xa
Mai anh trở về, đẹp tình
đôi ta …
VỌNG CỔ
5. NAM :
Tặng em chiếc quạt trầm hương như tặng tình anh đó. Lá sen xưa chỉ
thay bằng cánh quạt, mong được cùng ai kết chặt… mối…tơ …lòng.
Thoang thoảng hương thơm cho
tình mãi thơm nồng
NỮ: Mình
đã bên nhau một thời áo trắng, lá sen hồng cũng mát dịu tình anh. (-)
Yêu làm sao chiếc quạt trầm hương, em nhớ
lắm chiều anh đạp xe lên phố.
6. NAM : Chỉ là chiếc quạt trầm đơn giản
em ơi, nhưng thắm tình anh cả một đời thương nhớ.
NỮ:
Hiểu tình anh em luôn gìn giữ, để hương trầm theo năm tháng không phai.
Anh
hãy tròn trách nhiệm của người trai, em sẽ chờ anh một lòng chung
thủy
Dù cuộc đời còn nhiều
gian khó, chiếc quạt trầm hương vẫn thơm mãi… hương…trầm
Loan phòng bát ngát cho êm nụ
hồng
Ngày mai nên vợ nên chồng
Ta say duyên mới quạt nồng
trầm hương
HẾT
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)