THANH NHÀN
Đâu đây tiếng vạc ăn đêm
Kêu nghe nức nở… nỗi niềm trách ai
?
Cớ sao… mình thức đêm dài ?
Người ta đi ngủ mình chày kiếm ăn
?
Lấy gì đổi chữ công bằng
Làm thân con vạc nhọc nhằn đêm
thâu
Bình minh rồi trở về đâu ?
Suốt đời con vạc trĩu sầu thế gian
Làm người sao quá phũ phàng
Cơ hàn tránh né, giàu sang kết
bằng.
Diệc, cò, bạn vạc phải chăng ?
Cuối cùng cũng phải bắt săn một
một mình
Ở đời lắm chuyện bất bình
Thượng cầm cũng thế chữ tình cũng
đau
Nền trời ánh chớp mưa rào
Vạc theo tia sáng lượn chao đảo
mồi
Can chi thế sự cho tôi
Thương thân con vạc đứng ngồi
không yên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét